Thiên Tôn Chi Thiên Kiếp

Chương 1: Vấn Đỉnh Thiên Cấm Sơn


Thiên Vũ đại lục rộng lớn mênh mông ngàn ngàn dặm, yêu thú hung nguy ngàn vạn lần, nhân tộc uy phong ngàn năm vững, chung quy một khắc đối thiên kiêu.

Nơi đây nhân loại lấy võ làm căn cơ, thực lực vi tôn, nếu ngươi không có chút thực lực thì chỉ có thể làm con sâu cái kiến, mặc cho người dẫm đạp.

Trong đây chỉ có nắm đấm mới là vương đạo, bởi vậy thường dân trong đại lục thường nói đùa với nhau rằng “Sức mạnh mới là chân lý!”.

. . .

Nam Phong Thành, Thiên Cấm Sơn!

Thiên Cấm Sơn kéo dài hàng ức dặm, tổng cộng có sáu ngọn núi bao quanh, hùng vĩ bao la vô cùng. Đỉnh núi cao chọc trời xanh, lúc nào cũng bị bao phủ trong sương mù dày đặc để cho nhân loại khó mà tiến vào bên trong.

Sương mù kết hợp với rừng cây rậm rạp cùng địa hình khó đoán đã biến nơi này thành một Mê Huyễn Trận vô cùng khổng lồ, số người đi vào bên trong thám hiểm nhiều vô số kể, nhưng mười người đi vào thì chỉ may mắn có một hai người là rời khỏi được.

Tuy nhiên những người rời khỏi được thì tâm tình cũng không được bình thường, một năm sau liền lâm bệnh nặng rồi qua đời, cho dù là Thần Y cũng khó lòng mà cứu chữa.

Chính vì nguyên nhân đó mà nơi đây bị Hoàng Đế hạ lệnh cấm không cho mọi người tiến vào, cho nên về sau nơi đây được gọi là Thiên Cấm Sơn!

Kể từ đó nơi này trở thành một vùng sơn lâm tràn đầy bí ẩn và mê hoặc, tuy hung nguy vạn phần nhưng hằng năm có không ít gia tộc cho người đi vào bên trong thám hiểm, tìm kiếm linh dược trân quý, cho đến nay cũng chưa ai tiến sâu được vào bên trong.

Cho nên, bí ẩn bên trong Thiên Cấm Sơn trùng trùng điệp điệp, phàm nhân khó lòng mà giải thích được!

. . .

Phía trên đỉnh Thiên Cấm Sơn, nơi đây sương mù bao phủ dày đặc quanh năm suốt tháng, trên đây chỉ loáng thoáng có chút ánh sáng lờ mờ đủ để nhìn thấy đường đi.

Đâu đó còn kèm theo một ít tuyết trắng bám trên lá cây lúc sáng sớm, hàn khí thường xuyên thổi qua liên tục, người thường khó lòng mà đi lên tới trên này.

Chỉ sợ người đi chưa tới nơi này đã bị yêu thú làm thịt hoặc hàn khí làm cho chết cóng từ lúc nào!

Giữa đỉnh núi là một ngôi nhà bằng gỗ khá nhỏ, diện tích không quá mười thước vuông, bên trong cũng không có vật dụng gì gọi là trân quý, chỉ có duy nhất một chiếc giường cùng bàn gỗ đã cũ kĩ.

Phía ngoài sân là một thiếu niên mặc bạch bào pháp y chừng mười 17 18 tuổi, lưng ngồi tựa vào gốc cổ thụ, hai mắt nhắm tịch.

Người này có sống mũi anh tuấn, tóc trắng tinh kim, đầu mày cuối mắt có đủ cương nhu, đôi mắt như đan phượng, gò má cương nghị lộ vẻ giang sơn nhu tình, tựa hồ có thể làm say đắm bao mỹ nhân.

Giữa mi tâm thiếu niên xuất hiện một ấn ký chữ “Thiên” mang theo khí tức vô cùng xa xưa, nó không ngừng lấp lánh kim quang nhè nhẹ.

Thiếu niên đột nhiên mở hai mắt, một tia tinh quang bất chợt phóng ra, như chớp liền cắt đứt một chiếc lá đang rơi xuống. Ánh mắt người này nhìn xa xăm tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ, miệng bắt đầu lẩm bẩm một bài thơ.

- Hà xứ tiên tiên ngã mộng hồn, Cấm sơn triêu tịch, Trắc Quang thôn!

Người này làm thơ xong liền cười nhẹ, tiện thể xòe bàn tay non nớt của mình ra quan sát một chút rồi lắc đầu thở dài:

- Sư tôn nói quả không sai, cuối cùng ta cũng phải chịu kiếp nạn này, cửu tử nhất sinh mới sống được tới hôm nay, nếu không e là đã đi vào Luân Hồi Đạo rồi!
Thiếu niên cười nhẹ ngước mắt nhìn trời cao, tâm tư có chút hơi oán trách nhưng một niệm ấy nhanh chóng trôi mất.

- Cũng may ta đã luyện thành Bất Diệt Kim Thân, nếu không ta cũng không thể nào sống được sau kiếp nạn đó, nếu không có Kim Thân này thì chắc gì ta đã có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương của mình được.

- Thiên kiếp kia đúng là quá mạnh, ta tốn hết bao nhiêu tâm sức cũng không thể đỡ được một kích của nó! Quả nhiên muốn đắc đạo thành Hỗn Nguyên Thành Nhân quả là không dễ dàng gì!

Những lời mà thiếu niên này vừa mới nói ra, sợ người khác nghe được chắc chắn sẽ tiễn hắn hai chữ “có bệnh”!

Trần Vũ xác thực không có bệnh, hắn chính là Đại La Thiên Tôn sống trên Thiên Giới, khoảng cách từ nơi đó đến nơi này không phải dùng con số mà có thể hình dung được.

Đại La Thiên Tôn vốn do trời đất tập hợp tinh hoa hàng vạn ức năm mà sinh thành, có thể nói cha hắn là Thiên, mẹ hắn là Địa. Bởi vậy trên Thiên Giới hắn không có quá nhiều người thân ngoài Sư Tôn cùng thê tử của hắn!

Trải qua nghìn năm liền tu thành Thiên Tiên, vạn năm đạt được Kim Tiên, ức vạn năm liền đột phá Đại La Kim Tiên, sau cùng Cửu Thiên Huyền Tiên, La Thiên Thượng Tiên, Tiên Quân, Tiên Đế một đường thẳng tiến cuối cùng đột phá Thiên Tôn thì tu luyện không đến mười đại kiếp! (1 đại kiếp = 1.343.840.000 năm)

Chỉ là hắn cũng không ngờ được Thiên Kiếp để đắc đạo thành Hỗn Nguyên Thành Nhân quá mức mạnh, mấy món pháp bảo cũng không thể chịu nổi một kích của Hồng Mông Chi Lôi và Thiên Đạo Chi Hỏa.

Cho nên một năm trước liền bị đánh cho lạc trôi tới vị diện nhỏ bé này, tình cờ rơi trên đỉnh của Thiên Cấm Sơn, đến nay cũng đã gần một năm nhưng hắn chưa từng xuống núi.

Hằng ngày hắn cố gắn chữa thương kinh mạch, may mắn thay trong Thiên Cấm sơn có khá nhiều linh dược trân quý cho nên hắn cũng miễn cưỡng chữa khỏi kinh mạch của mình.

Tuy nhiên, Bất Diệt Kim Thân vì đỡ Thiên Kiếp cho nên cũng muốn tan rã, pháp bảo nằm trong uy áp Thiên Kiếp cho nên cũng bị đánh cho tan nát gần hết, tu vi hiện tại cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

- Kim thân bị hủy ta có thể luyện lại, tu vi mất ta có thể làm lại từ đầu, duy chỉ có hồn bay phách tán thì vô phương cứu chữa!

Thiếu niên lẩm bẩm hồi lâu, trong đầu không ngừng suy tính những kế sách mà hắn có thể thực hiện được.

- Thiên Đạo Chi Phạt quả nhiên rất mạnh! Nhưng một ngày không xa ta sẽ trở về nơi đó, ta không tin mình không thể đắc đạo thành Hỗn Nguyên Thánh Nhân được, dù sao thì ta cũng chính là do trời đất sinh thành!

Trần Vũ siết chặt nắm tay, thở phào ra một luồng khói trắng do hàn khí nơi này kết tinh lại.

- Để xem!

Hắn xòe bàn tay ra lần nữa, lần này trong tay hắn thình lình xuất hiện một đoàn hỏa diễm vô sắc to chừng hạt đậu, bằng mắt thường không cách nào có thể nhìn thấy được sự tồn tại của nó.

Đây chính là Thiên Đạo Chi Hỏa mà hắn lĩnh ngộ được khi đối kháng với Thiên Kiếp!

Tuy chỉ to bằng hạt đậu nhưng Thiên Đạo Chi Hỏa xuất hiện liền nhanh chóng làm hàn khí xung quanh tan biến, tuyết trắng cách hắn chừng mười thước liền bóc hơi, mặt đất dần khô cằn.

- Thần Thông ta mất gần hết, pháp tắc chi lực cũng chẳng còn lại bao nhiêu! Khổ luyện gần một năm trời cũng chỉ miễn cưỡng lãnh ngộ được một chút da lông của Thần Túc Thông cùng Thiên Nhãn Thông!

Những lời này nói ra, chỉ sợ một vị Kim Tiên bất kỳ nào ngồi ở đây, chắc hẳn sẽ giật mình mà rung sợ.

Phải biết, người đắc đạo thành Thiên Tôn trên Thiên Giới sẽ lãnh ngộ được ngũ thông.

Trong đó Thiên Nhãn Thông chính là loại thần thông giúp nhìn xa vô hạn, cho dù ở đâu cũng có thể quan sát tới, còn Thần Túc Thông có thể đi từ vị diện này qua vị diện khác chỉ với một ý niệm.

Đăng bởi: